Tôi mua nhà không nhìn hiện tại, mà tính đến tương lai
11/07/2020
Khi mua nhà, tôi thường không quá quan tâm đến hiện tại, mà chỉ hướng đến tương lai.
Khi mua nhà, tôi thường không quá quan tâm đến hiện tại, mà chỉ hướng đến tương lai. Nghĩa là nó có thể xấu một chút cũng được, đường vào nhà nhỏ một chút cũng không sao, miễn là tương lai nó đẹp.
Tôi là người gốc Bắc, năm 2002 tôi vào Sài Gòn lập nghiệp, khi ấy tài sản chỉ có vỏn vẹn một chiếc xe máy con được bố mẹ mua lại của ông anh gần nhà cho tôi làm hành trang lên đường. Tôi còn nhớ, để tiết kiệm chi phí, tôi đã một mình rong ruổi trên con xe ấy từ quê hương Nghệ An vào tận Sài Gòn.
Tôi thuê nhà ở ghép với bạn đồng hương để tiết kiệm tiền. Nhờ có bằng cao đẳng nghề kỹ thuật ô tô, tôi dễ dàng xin việc ở một trung tâm chăm sóc xe hơi. Tôi nổi tiếng trong khu là người “năng nhặt chặt bị”, ngoài cơm nước là nhu cầu phải có ra thì chẳng tiêu thêm tiền cho thứ gì.
Lương của kỹ sư ô tô nói thấp thì không hẳn, nhưng cao thì càng không. Hồi ấy, sự nghiệp “tích tiểu thành đại” của tôi thật sự rất khó khăn. Cũng chính vì thế mà sau 3 năm tôi chỉ để dành được tầm 80 triệu đồng. Đã bỏ quê ra đi, tôi không cam tâm mình chỉ mãi kiếp sống nhờ ở tạm và thêm nữa là thời điểm ấy, cô gái tôi yêu đã muốn có một gia đình, tôi không muốn cô ấy phải sống đời lang bạt như tôi. Chính điều đó đã khích lệ tôi nhất định phải có nhà.
Tôi dự tính sẽ tìm mua một căn nhà cấp 4 nhỏ nhỏ, xa trung tâm cũng được tầm 250 triệu đồng, số tiền còn thiếu sẽ vay ngân hàng và một phần vay thêm từ bạn bè. Cứ cuối tuần, tôi và thằng bạn cùng trọ đèo nhau đi hết quận này đến quận nọ ven khu trung tâm để tìm nhà đất.
Có lần gặp một mảnh đất vuông vắn đang rao bán, cách đường lớn chỉ 1 con hẻm với giá 180 triệu đồng. Tôi mừng như gặp được vàng, định cọc ngay thì thằng bạn can, nó nhờ bạn bè xem kỹ giùm thì mới biết đất đó thuộc quy hoạch công trình công cộng, giải tỏa không đền bù, mua là coi như mất trắng. Quá may cho tôi!
Rời quê hương vào đây lập nghiệp, tôi luôn nuôi dưỡng kháo khát có nhà riêng. (Ảnh mình họa)
Gần nửa năm rong ruổi hết hẻm này ngõ nọ, xem sơ chắc cũng vài chục miếng đất, căn nhà. Cuối cùng tôi cũng kiếm được một mảnh đất rộng 80m2, giá gần 290 triệu đồng. Chỗ này nằm khá sâu trong Thủ Đức, cách đường lớn tầm 3km, xa khu trung tâm, thậm chí chưa có đường nhựa mà chỉ mới là đường đổ đá đi tạm. Thấy khu đất cách chỗ làm của tôi ngót gần 20km, bạn bè khuyên đừng mua.
Tôi đã dạo qua một vòng, tuy xa trung tâm, lại khá vắng nhưng nó không bị ngập nước, có đường tắt đi ra một số trường như Đại học Nông Lâm và các trường thuộc khối Đại học quốc gia rất gần. Cùng lúc ấy nghe đâu thành phố có chủ trương mở rộng khu đô thị đại học, tôi dự đoán tương lai nhu cầu về nhà ở sẽ rất khả quan.
Tôi vay bạn bè mỗi người vài triệu đồng để mua miếng đất, và mạnh dạn chi 150 triệu để xây nhà. Nguyên vật liệu thì tôi tìm các cửa hàng bán gói đầu, tức là mua trước trả sau. Từ lúc mua đất, ra sổ đỏ, xây nhà cũng mất gần 1 năm nên tôi càng có thời gian để lo tiền.
Xây xong nhà đến phần nội thất thì hồi ấy vẫn còn mấy người bán hàng hay chạy xe dọc theo mấy con hẻm nhỏ để rao bán đồ gia dụng trả góp. Tất cả đều có thể mua trước rồi hàng tháng góp tiền trả sau. Nhờ vậy mà nhà tôi cũng có đồ dùng đầy đủ.
Danh sách chủ nợ của tôi đã dài ngoằn đến nỗi chẳng thể nhớ rõ ai đã cho mượn bao nhiêu, phải ghi tất thảy ra một cuốn sổ. Sau này lấy vợ, hai đứa làm được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, cứ thế những món nợ nhỏ được xóa dần đi.
Từ dạo năm 2010 trở đi, đường xá được nâng cấp, khu làng đại học ngày càng mở rộng cùng với đó là sự phát triển của các khu công nghệ cao, khu đô thị vùng ven thành phố đã kéo theo giá đất tăng lên chóng mặt. Tôi bán khu nhà và lãi khá đậm…
Vẫn là chiêu mua nhà nhìn về phía trước, không quan trọng hiện tại nó trông như thế nào, quan trọng hơn hết là tôi có thể làm gì với nó trong tương lai. Căn thứ hai vợ chồng tôi mua là một căn nhà phố 1 trệt 1 lầu nằm trong con hẻm ở quận Gò Vấp. Lúc tôi đến xem căn nhà trông khá nhếch nhác với tường cũ, cổng rỉ sét, đặc biệt có một cái kho rất lộn xộn bên hông nhà.
Nhân lúc tình trạng nhà không được tốt, tôi lần lượt trả giá chủ nhà và đạt được thỏa thuận có lợi. Mua xong, tôi phá bỏ cái kho, lấy không gian làm thành vườn hoa nhỏ, trồng thêm một số loại cây xanh mát. Tôi cũng mở một cái cửa sổ rộng, bên trong nhà đặt cái bàn trà để “sống ảo”. Phía trước tôi cũng phá bỏ, cải tạo nhà lùi vào trong hẳn nửa mét. Có nhiều người thấy thế liền bảo, nhà đã không được to còn lùi vào thì chỉ chật thêm. Nhưng không, tôi bố trí lại cấu trúc nhà, lùi vào thì hẻm có vẻ rộng lên. Hẻm rộng thì nhà tăng giá, sau này tôi bán lãi thêm mấy trăm triệu đồng.
Có những thứ mình bỏ bớt đi sẽ làm căn nhà thêm giá trị. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi thích nơi ở có nhiều tiện ích để tiện sinh hoạt, cô ấy cũng thích cây xanh và hồ bơi. Tôi bán căn nhà ở Gò Vấp mua một căn hộ đã qua sử dụng ở quận 2. Chủ cũ của căn hộ này bị “hội chứng trữ đồ”, ai cho gì cũng lấy bỏ vào nhà. Căn hộ có đến 2 bộ ăn, 2 bộ sofa, đồ linh tinh thì nhiều khôn xuể. Mua xong tôi bỏ bớt đồ dùng, chỉ giữ lại những vật dụng căn bản cho gia đình, đồng thời phá bỏ một số bức tường và thiết kế lại cấu trúc. Căn hộ có của tôi có đến 3 phòng ngủ mà ai vào cũng khen sao rộng thế. Vâng, mỗi mét vuông chung cư trị giá mấy chục triệu, còn những món đồ kia cùng lắm là chỉ vài triệu đồng, sao phải giữ nó lại để chiếm không gian?
Mỗi khi mua nhà, tôi thường nghiên cứu xem làm sao để tận dụng được hết không gian của căn nhà. (Ảnh minh họa)
Sau 3 lần mua nhà, tôi có một số kinh nghiệm “xương máu”, dành cho những ai cần.
Thứ nhất là đừng chạy theo những món lợi hậu hĩnh, đất giá rẻ bất ngờ nhất định có vấn đề, “tấc đất tấc vàng”, ở đời ngoài ba mẹ ra thì chẳng ai cho mình không!
Thứ hai, mua nhà hay đất phải chịu khó đi lại nhiều lần, cả sáng, trưa, chiều, tối; cả trời nắng, trời mưa, thủy triều lên xuống để biết xem căn nhà hoặc khu đất sẽ có khuyết điểm như thế nào. Nếu khắc phục được thì mua, không thì thôi. Đừng như anh bạn tôi mua nhà nửa năm mới biết đường vào nhà thủy triều lên ngập nửa chiếc xe hơi!
Thứ ba, mua chậm chút chỉ bị “lỡ” còn hấp tấp mua nhầm là “toi” đấy. Có lần tôi định mua hẳn căn chung cư ở quận 1, gần 100m2 rồi nghĩ sẽ vay ngân hàng, cố gồng để trả nợ. May mà vợ cản kịp, chứ không thì trả nợ đến giờ cũng chưa xong, gặp trận bệnh như năm ngoái nữa chắc tôi không gồng nổi.
Thứ tư là bỏ đi một cái gì đó không hẳn là thiệt thòi về mình. Như tôi mua nhà xong đập bỏ vài bức tường, lùi sâu vào trong một tí mà nhà tăng giá trị lên hẳn. Có nhiều thứ nếu bỏ bớt đi mình lại được thêm. Nhà mua xong muốn đẹp, gia tăng giá trị thì trước hết phải bỏ công sức và tiền bạc để cải tạo.
Đấy là kinh nghiệm mua nhà của tôi, hy vọng bạn trẻ nào đó đọc được sẽ có thêm chút quyết tâm!
Có thể bạn quan tâm:
- Lương 10 triệu, chỉ tích góp được 1/8 số tiền, tôi vẫn mua được nhà
- Vợ chồng lương chỉ 15 triệu một tháng, vẫn mua được nhà bạc tỷ ở Sài Gòn
- Còn trẻ, sức dài vai rộng, hãy mua nhà để chăm chỉ kiếm tiền hơn
- 5 năm sống cảnh “nhà trống” khi liều mua nhà với 200 triệu trong tay
- Người trẻ khi nào mới thôi tư duy kiểu “đếm cua trong lỗ” khi mua nhà?
Hải Nguyên
Từ khóa liên quan