"Liều mạng" vay ngân hàng 80% giá trị căn nhà, vợ chồng tôi phải bán vội để trả nợ
05/11/2020
Đừng bất chấp mọi giá mua nhà cho bằng được rồi “sa lầy” trong đống nợ, hưởng thụ đâu chẳng thấy, chỉ thấy tự hủy hoại cuộc sống của mình.
Tôi là một chàng trai quê chính hiệu, từ Hậu Giang lên Sài Gòn học đại học và lập gia đình. Vợ tôi là người Sài Gòn gốc, cưới xong chúng tôi sống bên nhà vợ để tiết kiệm tiền thuê nhà, hơn nữa vợ tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Ở chung được khoảng 2 năm thì cậu em vợ cũng lập gia đình, nhà có thêm người, tuy có phòng riêng nhưng anh rể em vợ, rồi chị chồng em dâu cũng nảy sinh nhiều bất tiện. Lại thêm vợ chồng cậu em thường về trễ nên mọi việc trong nhà và cơm nước cho cả 6 người chỉ có một mình vợ tôi làm. Nhiều đêm, vừa đặt lưng xuống là cô ấy thiếp đi ngay vì quá mệt, vợ chồng dần dần ít có thời gian tâm sự với nhau.
Nhìn cô ấy ngày càng stress, thèm khát có được không gian riêng tư mà tôi cảm thấy thương vô cùng. Mỗi lần nhắc đến chuyện con cái, cô ấy đều tìm cách né tránh vì sợ sinh con sẽ cực hơn bội phần nữa. Khi đó, tôi đã nghĩ đến chuyện mua nhà ra ở riêng, nhưng chúng tôi lập gia đình khá sớm, sau hơn 2 năm trời đi làm cùng với số tiền cưới, vốn hai bên cho… tổng cộng mới có khoảng 400 triệu đồng tiền tiết kiệm. Ít ỏi như thế thì chỉ có nằm mơ mới mua được nhà – tôi nhiều lần nghĩ như vậy.
Ban đầu chúng tôi tính dọn ra ở trọ nhưng ngặt nỗi ba mẹ vợ hết lời can ngăn: “có nhà không ở, ra trọ làm gì, bao nhiêu bất tiện, con H quen sung sướng rồi có chịu nổi không?”. Phần tôi thì cũng rất phân vân. Đành rằng vợ thương mình sẽ đồng ý ra ở trọ cùng nhưng làm thằng ông mà có mỗi nhà cửa cũng lo không xong cho vợ con thì tệ thật. Thêm nữa ở trọ chật chội, chúng tôi lại nhiều đồ đạc, suy đi tính lại vẫn thấy bất tiện.
Vợ có bàn thêm với tôi hay là mua căn chung cư mini tầm 35m2, giá tầm vài trăm triệu thôi nhưng khó cái là loại hình nhà ở này lại không có sổ riêng, nên tôi cảm thấy không an toàn.
Dù rất muốn có nhà nhưng tài chính hạn hẹp nên đành tạm gác lại… (Ảnh minh họa)
Tài chính chưa cho phép nên hai vợ chồng đành bàn nhau là chịu khó ở chung thêm 2-3 năm nữa, tích lũy thêm kha khá rồi ra riêng cho đỡ gánh nặng. Thế nhưng thời gian sau đó, tôi và cậu em vợ xảy ra nhiều mâu thuẫn. Trong một đêm say khướt, cậu nói rằng vợ chồng tôi được ở căn phòng to hơn nên vợ tôi làm việc nhà nhiều hơn là điều hiển nhiên. Tôi cũng chẳng trách chi mấy chuyện lặt vặt ấy nhưng khi cậu ta nói ra hàng loạt những câu như sống cảnh luồn cúi, ăn bám nhà vợ… thì cơn thịnh nộ trong tôi đã không còn kiềm chế được nữa.
Chúng tôi “choảng nhau” một trận, sĩ diện đàn ông trỗi dậy, tôi quyết định mua nhà ra ở riêng ngay một cách bất chấp. Thiếu bao nhiêu tiền thì vay ngân hàng, vay họ hàng, vay bạn bè rồi tôi sẽ cày cuốc để trả nợ đến đâu cũng được. Khi ấy, bố mẹ vợ ra tay hòa giải rồi vợ cũng ngăn cản, thuyết phục tôi ở lại nhưng bản tính của tôi một khi đã quyết thì cả trời cũng không cản được.
Ít lâu sau đó, tầm giữa năm 2017, thông qua một môi giới tôi đã tìm được căn hộ vừa ý. Đó là một khu chung cư tại quận 7, có diện tích tầm 60m2, có 2 phòng ngủ với giá bán là 1,7 tỷ đồng. Với 400 triệu tiết kiệm được, tôi dành ra 340 triệu trả trước 20%, còn khoảng 1,3 tỷ còn lại tôi làm thủ tục vay ngân hàng, lãi suất 8% mỗi năm và trả dần trong 15 năm. Trung bình mỗi tháng, vợ chồng tôi phải góp nợ cho ngân hàng khoảng 16,6 triệu đồng. Lúc đó, thu nhập của cả hai vợ chồng tầm khoảng 26 triệu một tháng, chưa kể thưởng. Tôi cứ đinh ninh rằng với khoảng 10 triệu còn lại, không phải trả tiền thuê nhà thì hai vợ chồng chi tiêu chắc chắn sẽ đủ. Thêm nữa, có nhà rồi cuộc sống sẽ thoải mái hơn, mình có thể chủ động được cách chi tiêu, lỡ có thiếu hụt thì mượn bạn bè xoay đỡ, nói chung tài chính không thành vấn đề.
Tuy nhiên, niềm vui chẳng tày gang, vợ chồng tôi bắt đầu dần cảm nhận được sức nặng của khoản nợ trên đầu. Thời hạn 12 tháng hưởng lãi suất ưu đãi vay mua nhà đã hết, lãi vay mới được tính bằng lãi suất hiện tại cộng thêm biên độ 3,5 % nên lãi thực tôi phải chịu là 11,5%.
Lãi suất tăng kéo theo khoản trả hàng tháng cũng tăng lên, tháng nào cũng chúng tôi cũng sống cảnh thiếu trước hụt sau. Lãnh lương đầu tháng thì chưa đến cuối tháng đã hết tiền, phải vay tạm bạn bè sống qua ngày rồi tới kỳ lương lại trả. Tiền ăn còn thiếu nói gì đến chuyện mua sắm quần áo, giày dép. Nhiều khi thấy vợ muốn mua thỏi son vài trăm nghìn thôi mà “nhấc lên hạ xuống” mấy lần.
Đang lúc khó khăn thì biến cố lại ập đến gia đình tôi. Ba tôi dưới quê đổ bệnh nặng, phải nhập viện điều trị lâu dài. Là con trai lớn, tôi phải đứng ra gánh vác, lại vay tiền khắp nơi để chạy chữa cho ba. Vợ chồng tôi bị cuốn vào vòng xoáy nợ nần, hết vay chỗ này đến đắp chỗ khác. Lúc đó, tôi mới thấy hối hận vì không có bất kỳ một khoản nào để dự phòng khi mua nhà. Lỡ đâu người bệnh tiếp theo là tôi thì xác định sẽ vỡ nợ ngay.
Mua nhà mà không có tài chính dự phòng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy trả nợ - mượn nợ (Ảnh mình họa)
Cuộc sống bị bao vây bởi nợ tứ phương vô cùng căng thẳng, đành rằng có nhà riêng nhưng chúng tôi cũng không có nổi một phút giây vui vẻ bên nhau. Túng thiếu đủ bề khiến vợ tôi cũng không dám sinh con, mặc dù chúng tôi rất mong muốn. Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng vợ chồng tôi quyết định bán nhà để giải phóng hết nợ nần và chữa bệnh cho ba. Hai đứa chuyển sang ở nhà thuê và đặt mục tiêu tích lũy dài hạn để mua nhà.
Dù muốn hay không cũng phải thừa nhận rằng vợ chồng tôi đã mắc rất nhiều sai lầm. Thứ nhất là quá nóng vội, mua nhà mà không có kế hoạch cụ thể, không hình dung ra được lộ trình thanh toán và cân nhắc khả năng chi trả. Thứ hai là mạo hiểm vay ngân hàng lên đến 80% giá trị căn nhà mà không tính toán kỹ lãi suất khoản vay, chỉ nhìn vào lãi suất ưu đãi mà không mảy may gì đến lãi suất thả nổi sau đó.
Nhân đây, tôi cũng muốn nói với các cặp đôi trẻ rằng nếu bạn có ý định mua nhà, nếu phải vay ngân hàng, hãy vay trong ngưỡng an toàn. Đừng bất chấp mọi giá mua nhà cho bằng được rồi “sa lầy” trong đống nợ, hưởng thụ đâu chẳng thấy, chỉ thấy tự hủy hoại cuộc sống của mình.
Có thể bạn quan tâm:
- Mua nhà Sài Gòn: Nếu không đủ tiền đi đường thẳng, hãy đi đường vòng!
- Nhiều năm không mua được nhà vì “kén cá chọn canh”
- Tôi mua nhà không nhìn hiện tại, mà tính đến tương lai
- 5 lần 7 lượt không mua được nhà… chỉ vì mê tín
- Bán nhà mặt đất, mua chung cư, tưởng nhận trái đắng ai dè đổi đời
Khải An (ghi)
Từ khóa liên quan